“…lòng thật bình yên mà sao buồn thế, giật mình nhìn..tôi ngồi
khóc tự bao giờ..”
Nghĩ về nhưng mối quan hệ trong đời sống này. Nghĩ về những
điều mình đã làm và đang làm. Giá mình cứ sống ơ hờ ..đừng tha
thiết ..thì nhẹ nhàng biết mấy. Cứ hồn nhiên như cỏ cây, từ bi như
cỏ cây …thì ngay cả khi bị gió mưa quật ngã thì vẫn cứ thứ tha
cho cơn bão ..và lại ngẩng lên xanh mướt như chưa tùng gãy nát.
Lại tự hỏi: có thật cỏ cây không biết hờn, không biết tủi, không
biết đau.??Có thật chỉ có lòng người con gái đa mang mới buồn
đến thế, mới rắc rối và đắng đót nhiều đến thế trước tình yêu ?
dẫu là tình yêu vẫn ở trong tim, hạnh phúc vẫn ấm áp trong cái
nắm tay dịu dàng…nhưng sao chỉ một cái buông tay là lòng lại
ngổn ngang bất ổn..??
…tạm đã qua những ngày tê tái đau thương…muốn rủ bỏ mọi
chuyện ra khỏi cái đầu, muốn được đi đâu đó xả hơi…muồn về quê
để gặp lại anh em bè bạn và mùa đông giá lạnh, với cái rét cắt da
và hanh khô đến là nhức nhói…muốn được nhìn cỏ cây hoa lá từ
bi đang vươn lên xanh mướt…và những con đường đấy ắp tiếng
chim nhưng lại sợ: nhớ anh …!!!
1 nhận xét:
bài rất hay
Đăng nhận xét
Bạn chuột phải vào ảnh hoặc bất cứ biểu tượng vui nào mà bạn muốn chèn vào lời bình luận ,click chuột trái vào dòng [ Sao chép URL hình ảnh ] tiếp theo chuột phải vào khung bình luận và click chuột trái vào dòng có chữ [ Dán ] tiếp theo đăng
Lưu ý:Định dạng đuôi ảnh phù hợp['JPG','GIF','PNG', 'BMP']